Cách khâu chiếc xắc (túi) xách tay. Không cần biết may, bạn có thể tự khâu tay chiếc xắc nhỏ xinh xắn từ vải dạ một cách dễ dàng. Bạn cần chuẩn bị những nguyên vật liệu như sau: - Vải dạ dày màu xám hoặc màu phù hợp với trang phục của bạn. - Tận dụng một
Bài hát: Chiếc Khăn Tay - Milano Sáng nay em di chợ sớm, tìm mua một vuông vải trắng, đem về may chiếc khăn tay Chỉ hồng thêu tặng người trai, chỉ vàng thêu một cành mai Cùng đôi chim én lượn bay trên cành Làm quà xuân gửi tặng anh giãi phóng quân
Đem về may chiếc khăn tay. Chĩ hồng thêu tặng người trai, chĩ vàng thêu một cành mai. Cùng đôi chim én lượn bay trên cành. Làm quà xuân gữi tặng anh giãi phóng quân, Đường chĩ may chẵng được khéo tay, Xin các anh hãy vui lòng nhé. Tuy chiếc khăn tay không biết sẽ về ai, đôi cánh chim bay không biết sẽ về ai.
Chiếc khăn nhỏ gọn, được thêu tên, hoa văn ý nghĩa, gợi lên những thông điệp sâu sắc. Người nhận khăn dễ dàng mang theo luôn bên mình dù là lúc ra trận hay đi làm xa nhà. Để những lúc thương nhớ người yêu, nhớ mẹ nhớ gia đình lại lấy ra ngắm nhìn. Thậm chí, chiếc khăn tay còn là kỉ vật quý giá đến mức không dám mang ra lau mặt vì sợ bị bẩn, bị hư. Khăn làm quà cưới
Chiếc khăn Piêu đội đầu là vật làm duyên của các cô gái dân tộc Thái ở Tây Bắc, nhưng bài hát ngợi ca về chiếc khăn Piêu lại khởi nguồn từ bài dân ca của anh con trai "đa tình" của dân tộc Cống Khao- dân tộc ở gần kề dân tộc Thái. Bởi lẽ, trong chiếc khăn Piêu có một môtip hoa văn gọi là "dây tình".
667 views, 36 likes, 4 loves, 2 comments, 5 shares, Facebook Watch Videos from Alone: Nàng khâu lại chiếc khăn tay
COwi. "Hai bác có tín vật định tình không ạ?"."Tín vật ấy hả? Cũng có đấy. Nhưng chắc chỉ có bác biết thôi. Là một chiếc khăn tay". Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ."Khăn tay ạ?"."Phải. Tại sao lại là khăn tay? Bạn bè thân bình thường không ai tặng khăn tay cả. Chỉ có thương như người tình thì người ta mới tặng khăn cho nhau thôi" Khi nhắc đến người ấy, đôi mắt bác ngay lập tức trở nên dịu dàng."À lúc ấy, bác chỉ dám nói với Quân, khăn do một cô gái thầm thương ổng nhờ bác đưa hộ. Giờ cũng không biết... Bác muốn ổng giữ cái khăn ấy hay vứt đi nữa. Bối rối nhỉ?"***Lúc ấy tôi đã chuyển vào sống chung với anh ở khu nhà trọ gần trường đại học Sân khấu Điện ảnh anh đang theo học. Dù cho có ngày phải dậy từ bốn giờ sáng để đạp xe sang trường Đại học Tổng hợp cách đó hơn năm cây số, tôi cũng không lấy gì làm khó khăn. Anh có lần đề nghị với tôi chuyển qua sống với người bạn anh quen trọ bên Lê La Thành, người hiền lành, chất phác, để tôi đỡ cực. Nhưng tôi nhất quyết từ chối, cũng không nói rõ cho anh lý do. Sau này anh tự suy ra là tôi lên thành phố lạ nước lạ cái, mà tính tôi lại không thích tiếp xúc với người lạ. Anh cười bảo với tôi, có người quen thân bên cạnh giúp đỡ vẫn là tốt hơn. Tôi cứ để anh nghĩ vậy, không chối làm đúng là anh giúp tôi nhiều lắm. Từ cái ăn đến cái mặc. Có chăng, anh còn cực hơn tôi. Lúc nào anh cũng người dậy sớm nhóm bếp nấu cơm. Vì trường cách chỗ trọ xa quá, tôi cũng không thể đạp xe về những hôm có tiết học buổi chiều nên anh dậy làm cơm để tôi mang theo. Lúc đầu tôi còn giành làm với anh nhưng tay chân lóng ngóng, anh nhìn rồi lắc đầu- Thôi đưa đây tao làm cho. Mày mà làm thế thì mùa quýt sang năm mới có đành tiu nghỉu đưa anh. Anh vẩy một chút nước lên cái khăn rồi cho cơm nóng vào. Đóng khăn lại, bàn tay anh vần nắm cơm mới xới, miết xuống thật chặt đến khi hạt cơm nhuyễn ra, chắc nịch như miếng bánh. Anh bảo phải làm kĩ như thế này mới ngon. Và đúng thế, nắm cơm bẻ ra, bên ngoài hơi se lại nhưng bên trong vẫn còn mềm, ăn vào vừa ngọt vừa mát. Anh cho một nhúm muối vừng vào cái túi ni lông con buộc dây chun vào. Cơm nắm chấm với một chút muối vừng thì phải gọi hết sảy. Mà muối vừng cũng gọi là một thứ "sang", chỉ lâu lâu mới được ăn. Thường thường chỉ ăn với muối khô rang xay ra tẩm bột lúc anh làm, tôi đều chăm chú đứng bên cạnh học lỏm nhưng chả hiểu sao vẫn không nắm ngon bằng anh. Dần, tôi cũng không giành việc ấy với anh nữa. Đổi lại, tôi phụ trách việc nấu cơm. Anh khen cơm tôi nấu ngon và dẻo. Nghe vậy tôi vui tợn. Và thế là việc nấu cơm vào tay tôi ngót nghét bốn mươi năm về ăn mặc, tôi cũng được anh tút tát cho nhiều. Bảnh trai một tí mới kiếm được người yêu, anh bảo vậy. Khi thấy tôi đi mãi đôi guốc mộc do người chú dưới quê đóng, anh mua tặng một đôi dép đúc. Nhiều người bạn tưởng tôi là dân chơi bởi vì thế. Tôi quý đôi dép lắm, dép đi bền mà còn là quà anh tặng. Sau này, anh tặng thêm một đôi giày Thượng Đình, tôi còn giữ kĩ đến tận bây giờ. Quần áo sờn rách tôi cũng để anh sửa cho. Miếng tích kê anh khâu rất khéo và không lộ quá nhiều. Mà ngày ấy, hầu hết trên áo người nào cũng phải có vài miếng tích kê và mọi người cho thế là bình thường. Giờ khác rồi, tôi là người chăm chút quần áo tóc tai cho anh.
nàng khâu lại chiếc khăn tay